Nhạc sĩ Hoài Linh (1920 - 1995) tên thật Lê Văn Linh, là một nhạc sĩ nhạc Vàng nổi tiếng. Trước 1975, ông hoạt động trong đoàn văn nghệ Vì Dân (thuộc Nha Cảnh sát Quốc gia) với cấp bậc Trung úy dưới quyền điều khiển của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông. Ông có 2 bút hiệu khác là Hà Vị Dương, Lục Bình Lê.
Bắt đầu sáng tác vào năm 1955, Hoài Linh ảnh hưởng bởi lời ca các bài hát giai đoạn trước đó - lãng mạn nhưng chưa vương khói lửa chiến chinh. Ca khúc nổi tiếng nhất của ông giai đoạn này là Em Ơi! Nếu Đừng Dang Dở (tiếng hát Lệ Thu).
Đầu thập niên 1960, ông chuyển sang dòng nhạc Vàng và nhanh chóng nổi tiếng với nhạc phẩm Sầu Tím Thiệp Hồng (đồng tác giả với Minh Kỳ). Ca khúc đã trở thành bài hát lý tưởng dành cho các cặp song ca như Chế Linh & Thanh Tuyền và sau này là Tuấn Vũ& Giao Linh, hay gần đây nhất là Quốc Đại & Cẩm Ly. Từ đó cho đến 1975, ông liên tục cho ra đời những tác phẩm được thính giả khắp nơi yêu thích.
Nhạc của Hoài Linh mang nhiều chủ đề, từ tình cảm đôi lứa như: Áo Em Chưa Mặc Một Lần, Thiệp Hồng Anh Viết Tên Em, Về Đâu Mái Tóc Người Thương, Giọt Lệ Vu Quy, Căn Nhà Màu Tím, Hai Đứa Giận Nhau, Nhịp Cầu Tri Âm, Chuyện Đêm Mưa …, đến chủ đề về người lính như: Xin Tròn Tuổi Loạn, Lính Nghĩ Gì, Lá Thư Trần Thế, Tám Nẻo Đường Thành … Ông cũng có những tác phẩm mang đề tài về quê hương, ca ngợi thiên nhiên như Khách Lạ Đò Đưa, cũng như về Xuân như Xuân Muộn.
Lời ca của Hoài Linh được đánh giá là đơn bay bướm, văn hoa, có vần có điệu. Mỗi lần soạn nhạc, ông viết ra giấy cả một lô danh từ hay tính từ cùng vần với câu trên để ông để lựa chọn. Hoài Linh thích sử dụng từ Hán Việt. Nhiều nhạc sĩ đã nhờ ông viết lời nhạc của mình như Minh Kỳ, Tuấn Khanh, Tấn An, Song Ngọc, Mạnh Phát, Văn Phụng, Nguyễn Hiền...
Theo mô tả của nhạc sĩ Lê Dinh và nghệ sĩ Tâm Phan thì giữa ngoại hình và nội tâm của Hoài Linh tương phản lẫn nhau. Ông ăn mặc xuề xòa, lại có dáng con nhà võ, không giống với truyền thống tươm tất, lịch lãm của làng ca nhạc. Trong 3 năm quen biết nhạc sĩ Lê Dinh chỉ thấy ở Hoài Linh một kiểu ăn diện duy nhất, đó là áo sơ-mi bỏ ngoài quần. Thế nhưng khi ôm đàn, cầm bút viết lời ca cho các sáng tác của mình, cũng như của các nhạc sĩ bạn. Hoài Linh đã trở thành một con người khác.
Hoài Linh là một trong số những nhạc sĩ hiếm hoi có cuộc sống thoải mái về tài chánh chỉ nhờ công việc sáng tác. Vào năm 1968, khi nhạc sĩ Văn Giảng vừa mới chân ướt chân ráo từ Huế vào Saigon. Ông được Hoài Linh mời ăn tân gia trong một ngôi nhà ba tầng đồ sộ, ông mới hiểu tại sao các nhạc sĩ trong Nam đua nhau sáng tác nhạc Vàng.
Mỗi lần nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông tổ chức đại nhạc hội thương mại với thành phần gồm các ca nhạc sĩ trong đoàn Vì Dân, Tâm Phan lại được hợp tác để thực hiện một vở kịch, từ đó anh diễn viên quen thân Hoài Linh và xem như một người anh. Một ngày nọ, Hoài Linh nổi hứng mua cho Tâm Phan một đôi giày mới. Thời đó, với mức sống không được cao lắm của người dân Sài gòn thời bấy giờ, việc mua một đôi giày mới cũng là cả một vấn đề, cho nên Tâm Phan không bao giờ quên.
Gần 30 năm sau, tức năm 1995 sau khi Hoài Linh bị trắng tay do bị bại liệt bởi tai biến mạch máu não, Tâm Phan về thăm. Lúc đó, tất cả mọi bộ phận trên người Hoài Linh đã trở nên bất hiển dụng (tê liệt) trừ mấy đầu ngón tay. Bà vợ của nhạc sĩ mới bảo Tâm Phan nắm lấy bàn tay của ông, rồi bà nói với chồng: "Chú Tâm Phan về thăm ông đấy, ông có nhận ra chú ấy thì bấm ngón tay một cái". Kết quả theo lời kể của Tâm Phan là người nhạc sĩ đã bấm nhẹ lên lòng bàn tay của ông, trước khi từ biệt, Tâm Phan đã tặng cho nhà nhạc sĩ Hoài Linh một số hiện kim mà ông nói đùa rằng để trả nợ đôi giày ngày xưa. Cũng trong dịp này, Tâm Phan cũng đề nghị bà vợ của nhạc sĩ Hoài Linh chụp một tấm hình trong tình trạng thê thảm ấy gửi ra hải ngoại để xin bạn bè giúp đỡ, cũng như đánh động lương tâm của những người đang khai thác miễn phí các tác phẩm của ông hoặc của ông viết chung với các nhạc sĩ khác. Rất tiếc, công việc chưa đi đến đâu thì nhạc sĩ Hoài Linh đã mất ngày 30 tháng 4 năm đó ở tuổi 71.
Các tác phẩm của nhạc sĩ Hoài Linh
- Áo em chưa mặc một lần (1971)
- Ba lần mẹ khóc
- Bao giờ quên
- Bến chiều
- Bích Đào
- Buồn như mái tóc
- Bức tranh hoà bình (1972)
- Căn nhà màu tím (1969)
- Cho xin sống lại (1969)
- Chiến cuộc ơi giã từ
- Chiều cao nước mắt
- Còn nhớ hay quên
- Cô bé ngày xưa
- Dù hoa lạc lối
- Dù một hai năm
- Đò tình lỡ chuyến
- Đoạn kết một chuyện lòng
- Đường vào tim
- Em (1970)
- Em đừng có nghe
- Gửi bốn phương trời (1968)
- Giấc buồn ngủ yên
- Giờ xa lắm rồi
- Hai đứa giận nhau (1969)
- Hẹn em mùa thanh bình
- Huyền sử một thanh gươm
- Khách lạ đò đưa
- Khi tôi nằm xuống
- Lá thư trần thế (1968)
- Lá thư không gửi
- Lính nghĩ gì? (1967)
- Mai chị về (1969)
- Mưa ngoài trời mưa tình người (1969)
- Mộng con được tròn
- Một thoáng suy tư
- Ngày lên đường
- Người bạn vừa quen
- Người đẹp Bích La Thôn
- Nhớ quê xưa
- Nhịp cầu tri âm (1968)
- Những chuyến xe trong cuộc đời (1970)
- Nó ở đâu
- Nửa vành trăng đợi
- Tám nẻo đường thành (1968)
- Theo đàn em đi
- Tiếng chuông chiều
- Tiếng hát người yêu
- Trăm mến ngàn thương
- Trường Tiền hận khúc (1970)
- Từ đó chia tay
- Xin tròn tuổi loạn (1972)
- Xuân muộn (1967)
- Xuân về nhớ tết năm nay (1974)
- Về đâu mái tóc người thương (1964)
- Vùng con tim